Kir 2

Lãnh Đạo

평가: 0+x

"Suối Nguồn Tươi Trẻ sao?" Tôi hỏi trong hoài nghi.

“Thì, thử nghĩ xem nào. Còn ai khác đủ tư cách để thực hiện công việc của chúng ta hơn chính chúng ta chứ?” ông ta đáp lại. Tôi không chắc phải nói gì. “Chuyển giao kiến thức từ người này sang người khác chỉ là một trách nhiệm lớn thôi. Xem kìa, đó có vẻ là một ý tưởng hay vào thời điểm đó.”

Chuyện này sẽ xảy ra với tôi ư, hay tôi là ngoại lệ? Đó là lý do tại sao tôi ở đây à? Tôi có được lựa chọn trong chuyện này không? Từ ban đầu tôi đã bao giờ có lựa chọn nào đâu chứ?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Cô có chắc là chúng ta nên thử nghiệm chéo nhiều như thế không?” Tôi hỏi trong lo lắng về thông tin tôi vừa biết được.

"Hiện chúng ta đang tiến hành một lượng thử nghiệm chéo chấp nhận theo quyết định của tôi,” cô ta đáp lại một cách thản nhiên. “Đôi khi chúng ta cần các biện pháp dị thường để quản thúc sự dị thường. Và bất kỳ thử nghiệm nào giúp hiểu rõ hơn về dị thể đều là một thử nghiệm thành công trong mắt tôi."

Tại sao từ ban đầu chúng ta lại thử nghiệm chéo chứ? Còn những thử nghiệm thất bại thì sao? Sao mà các vị có thể cân nhắc giữa chi phí và lợi nhuận? Các vị đã bị ảnh hưởng như thế nào bởi thử nghiệm này?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Vậy là chúng ta phải làm theo những gì GOC bảo sao?" Tôi hỏi trong tức giận.

"Nghe này, sự thật là họ đã phần nào đó nắm thóp chúng ta vì đã xâm phạm nhiều hiệp ước quốc tế. Họ quyết định sẽ không đưa chúng ta ra trước công lý để chúng a có thể thực hiện công việc của mình, điều này làm cho công việc của họ dễ dàng hơn nhiều, và đôi khi điều đó có nghĩa là không can thiệp vào họ. Vì lợi ích tốt nhất."

Sao có thể gọi điều đó là tốt nhất nếu chúng ta không thể làm gì được họ? Nếu chúng ta bị họ khống chế, điều gì sẽ đảm bảo rằng họ sẽ không sử dụng chúng ta để làm mấy công việc bẩn thỉu của họ? Rằng chúng ta cứ để họ tiếp quản kể cả khi chúng ta biết nhiều hơn họ sao? Sao các vị lại để chuyện này xảy ra được chứ?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Khoan, chúng ta có được thông tin đó từ Prometheus sao?" Tôi hỏi trong sự bối rối.

"Tôi biết, nhưng thỉnh thoảng, họ thật sự tạo ra một bước đột phá." Ông ta nói với ý bác bỏ. “Họ xem chúng ta như một cơ quan chuyên gia khoa học khác nghiên cứu sự dị thường, và ngay cả họ cũng nhận ra rằng đôi khi sẽ tốt hơn nếu để cho chúng ta hiểu rõ được sự kỳ lạ đang diễn ra hơn là kiếm tiền. Đó chỉ là kinh doanh thông minh thôi.”

Nhưng nếu thông tin chúng ta có được là từ Prometheus, sao mà chúng ta chắc chắn nó là sự thật? Tại sao chúng ta không thể tự khám phá ra những việc đó? Tại sao chúng ta lại tiếp cận với một nhóm như Prometheus? Và tại sao họ lại đồng ý giúp đỡ chúng ta?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Vậy anh là một người máy à?" Tôi hỏi một cách thẳng thừng.

"Thì, không phải theo cách mà anh đang nghĩ đến. Nhưng tôi là một trí thông minh được bảo quản nhân tạo bên trong một cấu trúc tương đồng dạng người với phần lớn bên trong là kim loại. Ý tôi là, có một góc nhìn của máy móc cũng rất hợp lý, phải không?”

Tại sao chúng ta lại cần góc nhìn của máy móc chứ? Các vị có chắc mình thậm chí có thể đại diện đúng góc nhìn đó không? Điều này có nghĩa rằng các vị nghiêng về máy móc hơn con người à? Sao mà các vi có thể nhìn thấy được cả hai phía khi bị kẹt ở giữa cả hai chứ?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


“Bốn mươi năm trước ư?” Tôi hỏi, cố tiếp nhận sự điên rồ của chuyện này.

“Nhưng mà này, họ mang tôi lại trong tình trạng tốt hơn lúc trước. Tuổi trẻ vĩnh hằng không khiến chúng ta vốn dĩ trở nên bất tử, và đưa tôi trở lại dễ dàng hơn là thử tạo ra một bộ quy trình quản thúc mới.”

Liệu đó có phải lựa chọn tốt nhất có thể không? Liệu chúng ta chỉ đang đóng giả thánh thần với việc phục sinh này sao? Từ lúc nào mà người chết không còn là con người nữa? Chẳng phải chúng ta nên có sự hiểu biết về tỷ lệ tử vong cho riêng mình để ra các quyết định tốt nhất ư?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Vậy là các vị quan hệ với Marshall, Carter, và Dark sao?" Tôi hỏi, cố gắng hiểu câu chuyện ấy.

"Không phải như thế,” ông ta đáp. “Marshall cung cấp những thông tin có giá trị cho chúng ta, và đổi lại, tôi hướng sự chú ý của Tổ Chức ra khỏi việc buôn bán các dị thể không quan trọng, những thứ mà không ai sẽ quan tâm nếu bị mất."

Và tại sao ông là người trung gian? Ông nhận được thỏa thuận đặc biệt gì đó đúng không? Tại sao lại kể với tôi chứ? Chắc là ông cũng biết việc này đã phá vỡ nhiều quy tắc rồi đúng chứ?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Phản Lan Truyền Nhận Thức?" tôi hỏi, cố tách các từ nguyên ra.

"Một phân khu chuyên nghiên cứu những thứ chúng ta không thể nhớ được. Chỉ có điều, nó dường như ảnh hưởng đến nhân sự làm việc ở đó, dù có chủ ý hay không. Để những cuộc bàn luận có ý nghĩa, anh cần phải dùng thuốc ký ức đều đặn.”

Vậy là tôi phải uống thuốc chỉ để nhớ các vị có tồn tại à? Chúng ta thậm chí đã nghiên cứu hiệu ứng lâu dài của những viên thuốc này chưa thế? Liệu chúng ta đã từng gặp nhau và các vị không thèm kể với tôi chưa? Làm thế nào chúng ta có thể chống lại những thứ chúng ta biết là không tồn tại nếu chúng ta còn không nhớ các giải pháp đối phó?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Chúng ta sẽ gửi nó về sao?" Tôi hỏi, băn khoăn họ đang chơi trò gì.

"Đôi khi ORIA lại đúng. Hiếm thôi, nhưng đôi khi có những thứ vượt quá khả năng của chúng ta và tốt hơn hết là để họ xử lý. Và đôi khi để họ có được dị thể chỉ là việc đúng đắn để làm.”

Nhưng làm sao họ có thể hy vọng sẽ quản thúc được nó? Có phải họ tận dụng thứ gì đó ở chúng ta để lấy lại nó chăng? Vì lý do gì chúng ta phải trả nó về mà không đổi lại gì khác? Các vị đang để lòng tin của bản thân cản trở quyết định của mình sao?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Vậy ông có thể dùng ma thuật được sao?” Tôi hỏi, tiếp thu ý nghĩa của điều này.

"Thì, tất nhiên mà. Những người sống trong Thư Viện có thể thoải mái chia sẻ kiến thức này mà. Và tại sao chúng ta không nên sử dụng chiến thuật của họ để tạo lợi thế cho bản thân?"

Liệu có nên sử dụng những quyền năng mà chúng ta chưa nắm rõ không? Có khôn ngoan không khi tin tưởng bất kỳ thông tin nào do Thư Viện cung cấp cho chúng ta? Cái giá cho việc sử dụng phép thuật là gì? Liệu lợi ích có thực sự lớn hơn cái giá phải trả không?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Hỗn Kháng à?" Tôi hỏi, như đang phun ra từng chữ.

“Nghe này, đôi khi mục tiêu của chúng ta lại tương đồng với chúng. Thà có một đồng minh không đáng tin sẽ còn hơn là một kẻ thù thẳng thừng. Sự hủy diệt lẫn nhau đảm bảo, là động lực tuyệt vời cho sự hợp tác. Vì vậy, chúng tôi bỏ qua một số việc và họ không cố hãm hại chúng ta. Theo tôi thấy, thì đôi bên đều có lợi cả.”

Vậy chúng ta cứ để một trong những mối đe dọa lớn nhất đến sự bình thường tự tung tự tác sao? Làm thế nào mà chúng ta đảm bảo rằng Hỗn Kháng sẽ không ra đòn trước? Hay là chúng đã bắt thóp các vị? Sao mà tôi biết ông không phải một trong số chúng?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Chuyện này đã diễn ra được bao lâu rồi?” tôi hỏi, giọng đầy hoảng sợ.

"…Tôi cũng không nhớ." Cô ta nói trong do dự. “Thế này tốt hơn nhiều. Những dị thể không gây hại hầu như không ảnh hưởng đến tôi. Và những cái nguy hiểm hơn… ít nhất chúng không làm tổn thương bất kỳ ai khác. Tôi có thể chịu được, vậy tại sao những thường dân tội nghiệp phải mạo hiểm tất cả?"

Từ lúc nào mà các cuộc thử nghiệm thay đổi cô nhiều đến mức cô không còn nhân tính vậy? Sao mà cô có thể khẳng định rằng việc này là tốt khu tất cả những thử nghiệm này đều không cần thiết? Cô nhận được lợi lộc gì từ việc thử nghiệm các dị thể không gây hại?

Tôi phải làm gì để ngăn chặn các người đây?

Tôi không nói gì, và cuộc trò chuyện chuyển sang những vấn đề khác.


"Vậy là trong suốt khoảng thời gian đó, nó chỉ là trò đánh lạc hướng thôi à?” Tôi hỏi, suýt thở dài nhẹ nhõm.

“Đúng hơn là một hạn chế.” Đến đây, cả hai chúng tôi đều bật cười. Nhất thời, đầu óc tôi trở nên trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại, cho phép bản thân có một chút thời gian nghỉ ngơi trước khi ông ấy hỏi câu hỏi mà lẽ ra tôi nên biết trước. “Điều gì khiến anh chắc chắn rằng chuyện đó kết thúc vào hôm nay?”

"Vì tôi là người làm việc đó,” tôi nói một cách thẳng thừng. “Tôi chỉ cần đầu độc cà phê của Một thôi.”

"Và anh chắc rằng đây là lựa chọn tốt nhất à?"

"Họ mang tôi vào đây như một góc nhìn ngoài cuộc vậy. Họ đã đi quá xa rồi, và nếu tôi không nói với họ việc đó họ sẽ không nghe tôi. Cũng như Ceasar, họ tìm kiếm quá nhiều quyền lực và đó sẽ là sự sụp đổ của tất cả chúng ta. Tôi đã phải ngăn họ lại." Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng phớt lờ cảm giác tiếc nuối. “Các giám sát viên tiếp theo sẽ làm tốt hơn. Tôi sẽ đảm bảo điều đó.”

"Nhưng cậu nhớ chuyện gì xảy ra sau khi Ceasar bị giết không,” người đàn ông đó nói, giọng chứa ẩn ý. “Đế Quốc La Mã thật sự đã bước vào một thời đại mới. Nhưng để làm được như vậy, nền Cộng Hòa đã phải sụp đổ."

Tôi không nói gì, và cả hai chúng tôi đều im lặng cách xa hàng dặm, mặt trời lặn trong ngày 15 tháng 3.

Site-2021K | Contact | License | Made with ❤️ in Seoul